Monday, May 4, 2009

Tạm biệt VinaKUL



From:
To: "Viet Nam Katholieke Universiteit Leuven"

Gửi tất cả các anh chị em,

Mới ngày nào thỏ thẻ thảo mai viết thư lên VinaKUL hỏi han, xin xỏ và nhờ vả, nay thời gian em Buloong ở đây chỉ còn được tính bằng giờ, nhanh thật là nhanh, chớp mắt thôi mà tuyết đã tan hoa đã nở..

Ngày em đến, Leuven đón em bằng nhiều nhiều lắm những bông tuyết trắng, châu Âu hoa lệ hiện ra trong những nếp nhà nhỏ xíu, đường Naamsestraat vắng hoe không một bóng người, nơi tiếp nhận sinh viên mới thơm sực mùi cà phê và yên lặng đến mức nghe được cả tiếng chuông nhà thờ đinh đoong từ phía xa lắc..

Sau 5 tháng, em đã biết nói “Smakelijk” mỗi bữa ăn, biết phân rác thành 5 loại, biết cách đọc giờ tàu chạy, biết mua rau ở một nơi mà mua thịt thì chạy ra chỗ khác, biết buông máy ảnh vì dù có cố cũng chẳng thể ghi lại trọn vẹn những khoảnh khắc chuyển mình của mùa xuân… (lại còn biết uống bia nữa chứ, he he..)

“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở”.. nên khi trở về sẽ nhớ vô cùng.. những tối đói ăn, những đêm mất ngủ, những ngôi nhà thấp tè ốp gạch đỏ nâu, những dãy phố bé xíu quanh co, những con dốc dựng đứng (nhất là dốc dẫn lên khu Camilo Torres), rừng Heverlee hoang vu, còn Oude Markt thì lúc nhúc… tuyết dày, gió lộng, sương mờ, mưa rả rích, những ngày nắng ấm, cây cỏ bật mầm cả từ những kẽ nứt của bậc cầu thang..

Em đã dành một phần tuổi trẻ của mình ở nơi này, trong một sự lựa chọn khiên cưỡng, để rồi, nhận lại nhiều nụ cười hơn là nước mắt, nhiều sẻ chia hơn là cô độc, nhiều ân tình đến nỗi chẳng thể nào bày tỏ hết lòng biết ơn..

Viết thư này để gửi lời tạm biệt đến tất cả các anh các chị, có thể chỉ mới gặp thoáng qua, cũng có thể đã nặng nợ quá nhiều…

Và biết đâu đấy, vào một buổi trưa nào đó, sau khi ăn no đến kích bụng món khoai tây ở Alma, ngắc ngoải ko thể tiếp tục làm việc, lên kiểm tra hòm thư tìm chút giải trí, các anh chị lại nhận được một cái thư của em Buloong với tiêu đề “Chào cả nhà, em đã trở lại”, hô hô, biết đâu được đấy.

Em Buloong,

@ Hà Nội: Bạn vẫn dùng số điện thoại cũ, ai nợ nần gì cứ tự giác tí nhé ...

Sunday, May 3, 2009

Namur- Dinant- Han-sur-Lesse



.. đường đi không có gì đáng nói ngoài một màu xanh...
.. trong động không có gì đáng kể ngoài một màu xám..

.. hết chuyện...

Friday, May 1, 2009

Kim Ngưu vị tha nhất

Con vốn nghĩ vì mình là Kim Ngưu, nên cố chấp, định kiến, ngang ngược, ương bướng… là bản tính

Con vốn nghĩ vì mình là Kim Ngưu, nên kiên nhẫn, độ lượng, vị tha.. chẳng qua cũng là bản tính

Con vốn nghĩ vì mình là Kim Ngưu, nên tự dưng thân thiết với rất nhiều cô bạn Kim Ngưu khác, ra đường, gặp người lạ, chẳng biết họ là ai, chỉ cần họ cung Kim Ngưu đã đem lòng quý mến…

Con quên mất rằng, ở bên con, có một Kim Ngưu vô cùng thân thiết, vô cùng độ lượng, nhẫn nại, bao dung….

Con quên mất rằng, những tính xấu đó, thực ra là do con học từ mẹ…

Mẹ con mình cùng là Kim Ngưu, nên cùng cố chấp mẹ nhỉ?

.. trong bao nhiêu năm, không ai trong hai ta chịu xuống nước, cho “đối phương” thấy là mình thật ra rất cần người ta

.. trong bao nhiêu năm, con chưa từng nói ra miệng câu “Con yêu mẹ”

.. trong bao nhiêu năm, mẹ cũng chưa từng ôm con thật chặt để con biết là “Mẹ yêu con”

.. trong bao nhiêu năm, ôm mẹ ngủ trưa cũng là mơ ước của con

Mẹ con mình cùng là Kim Ngưu, nên cùng nhiều lời mẹ nhỉ?

.. nên khi con chẳng có lỗi gì, mẹ cũng lôi ra cằn nhằn nhăn nhó

.. đến độ con phát cáu với mẹ, quát mẹ ầm nhà, mẹ lại dỗi con bỏ cơm

.. vậy mà khi con thật sự có lỗi, thì lại chẳng dám quát con, chỉ chạy đi mách cha con

Mẹ con mình cùng là Kim Ngưu, nên cùng nhõng nhẽo mẹ nhỉ?

.. nên thấy mẹ lúc nào cũng sống trong sự chở che của cha con, con bĩu môi dè bỉu “mẹ mãi vẫn chỉ là cô sinh viên năm nhất năm hai”

.. nên chuyện tình yêu của cha mẹ, vẫn được hai đứa con lôi ra bêu riếu làm chuyện cười

.. nên mẹ hay dỗi nhất nhà, được chiều nhất nhà

.. nhưng ở nhà với mẹ, con chẳng phải làm gì, ăn táo không phải gọt, ăn quýt không phải bóc

Mẹ con mình cùng là Kim Ngưu, nên cùng trẻ con mẹ nhỉ?

.. nên con chẳng bao giờ kể cho mẹ chuyện của con

.. nên con chẳng bao giờ nghe lời mẹ

.. nhưng khi ngã đau, việc đầu tiên con làm là gọi về cho mẹ, chỉ để nghe mẹ cằn nhằn “Gọi điện tốn bao nhiêu tiền mà sao ko nói gì?”

.. khi đó, con biết, mẹ sẽ khóc còn nhiều hơn con

Mẹ con mình cùng là Kim Ngưu, nên giống nhau mẹ nhỉ?

.. nên bé tí, con đã tung tẩy chạy ra hàng rau khoe rinh “túi mẹ cháu móc cho cháu đấy”, cười tít mắt chạy chơi trong chợ rồi bỏ quên cái túi ở đâu chẳng rõ, về bị mẹ mắng cho phát khóc

.. nên bộ kim đan kim móc của con là đồ “gia truyền” mẹ nhỉ,

.. nên mẹ con mình cùng yêu hai kẻ hôi hám nhất thế gian mẹ nhỉ,

..

Con đăng bài viết này, khi ở Việt Nam đã qua ngày mới, ngày sinh nhật mẹ.

Mai tỉnh dậy, có khi mẹ chẳng nhớ ra mình đã sang tuổi mới

.. bởi con chẳng ở nhà, nên mẹ chẳng được hưởng sái bó hoa nào của con

.. bởi em con đã lớn, chẳng còn nhảy tưng tưng ở đầu giường hét rinh vào tai mẹ “Sinh nhật mẹ! Sinh nhật mẹ!”

.. bởi mẹ sẽ còn mải lo lắng, mải thấp thỏm, mải bồn chồn..

Nên con gái chúc mẹ đêm nay ngủ ngon.

Rồi một sớm mai nào đó, mẹ còn lơ mơ chập chờn ngái ngủ mà có thoáng nghe thấy tiếng con gọi, đừng giật mình tưởng là mơ rồi lại thiếp đi tiếp nhé…bởi con gái sẽ bay về với mẹ trên một chuyến bay lúc rạng đông… sẽ sầm sập kéo valy qua con ngõ nhỏ, đứng dưới gốc cây trúc già mà gióng giả:

“Mẹ ơi xuống mở cổng cho con!!!”.