Sunday, April 29, 2007

Mưa tháng Tư





Có quá nhiều người nói với em rằng em vứt cái blog của mình chỏng chơ ngòai trời như thể đó chỉ là một đôi giày cũ, chắc là đúng, chị Lan bảo em quá cổ điển, mà Blog thì không cổ điển, vậy nên ….

Tháng Tư này có quá nhiều ngày u ám, những đêm cuối tháng cứ mưa, chị Mai hỏi người Bắc gọi là mưa gì hả em? Là mưa dầm, hic, tháng Tư năm ngóai mà mưa dầm dề như năm nay thì có lẽ tất cả mọi chuyện đã khác sẽ ko có quá nhiều người phải lo lắng cho chúng ta đến thế, mà đúng hơn là lo cho anh đến thế….

Hôm qua tìm thấy bài hát của Nạp Anh trên mạng, nghe rất đau lòng ...



Yêu anh giống như yêu nỗi cô đơn.

Lá vàng rơi xuống theo gió, sượt qua vai em.

Anh lại nói rằng đường thì quá xa, mộng thì chẳng đủ…

Định viết một bài dài sướt mướt theo đúng phong cách Khoa Hóa dấu yêu. Nhưng, hì hì, học tập theo chồng và Dương thì em nên xì tin một tí, viết blog nên màu mè và lắm mặt cười, và đặc biệt là nên viết những chuyện vui,vì hôm nay là một ngày vui

Ngày sinh nhật em chỉ gặp tòan những người em yêu, ko gặp thằng nào ngứa mắt hay chuyện gì bực mình, lời chúc của em Oni thật là linh nghiệm. Tổng kết lại thì:

Món quà đầu tiên em được nhận là một khẩu pháo cối màu da cam,

E-card đầu tiên nhận được và xem được là của em Kiu Kiu.

E-card đầu tiên nhận mà ko xem được là của em Chi Bủm (vì Hallmark nó đang hỏng).

Câu chat chit đầu tiên là dành cho chồng iu của vợ, mà vợ vào blog của chồng trách là chồng ko nhớ ngày Sn vợ, nhưng sáng nay mới biết chồng đã chúc tới 2 lần trong blog của vợ rùi, ui, cảm động quá đi mất, iu chồng nhiều lắm í.

Người đầu tiên đêm qua gọi em chat để chúc mừng sinh nhật chứ ko phải để thông báo đã thấy em trên TV là bạn Dương, hic, công nhận là lúc nào bạn Dương cũng đáng iu lắm í, bạn ý mai phải đi sớm mà đêm còn cố thức chờ sang ngày mới để chúc mừng sinh nhật em, mở ngoặc là bạn ý chúc lúc 1h30, thương ghê cơ.

Cái thiệp đầu tiên em nhận được là của em Oni, với lời chúc linh nghiệm kể trên.

Câu chuyện thú vị nhất em được nghe là của em Nhung, hí hí, giờ em có rất là nhiều kinh nghiệm nhé.

Món quà Nauy lần đầu tiên em được tặng là của em Phương, mà ko hiểu 9 Krone là bao nhiều xiền VN ha?

Bó hoa đầu tiên em nhận được là của anh Nghĩa, nói thêm rằng bó hoa năm nay nó rất rất là …anh Nghĩa đấy

Người lần đầu tiên lên tận nhà em là chị Đức, cảm ơn chị yêu.

Quả dưa to nhất em nhận được là của bạn Hiệu, CLF của em, hé hé, nhưng dù gì em cũng iu bạn ý vô cùng vì bạn ý là người duy nhất khen cái đầu mới của em là “ Trông bạn thật là xinh tươi”, em là em chỉ tin mỗi lời CLF của em thôi.

Món quà đặc biệt nhất, đáng yêu nhất và em thích nhất, cũng là món quà đầu tiên gói bọc tử tế là quà của chị Phương, hí hí, yêu chị của em quá cơ, bạn Ân nhanh nhanh mua ổ cho em để em còn xem “ Những bà nội trợ kiểu Mỹ” của em nhé. Đây cũng là lân đầu tiên 3 chị em ( cả đứa đem tặng lẫn đứa được nhận và đứa hóng hớt) được sờ vào cái đĩa khịn, nên rất rất là hồi hộp và lo lắng.

Và điều thú vị nhất là mọi năm nhà em tràn hoa thì năm nay nhà em ngập bánh, hic, nhiều bánh gato và su kem lắm lắm ý, mà em thì không thể hoãn cái sung sướng này lại được. Cả 2 cái bánh gato đều là của Nguyễn Sơn nên em đã để phần chồng em 2 mẩu socola có chữ S rồi, chắc là chồng em cũng sẽ sướng lắm ý.


Điều duy nhất em tiếc đứt ruột là hôm nay em Oni cho mượn 1 cái máy ảnh hết pin làm em ko chụp cái ảnh nào được cả


Điều ước duy nhất em mong mỏi ko thực hiện được, là cuối cùng thì em vẫn khóc trong ngày sinh nhật mình, ko sao, cái đã là truyền thống, mà truyền thống thì không nên bỏ.

Câu cuối cùng, và đây là lần đầu tiên em viết một cái gì đó sặc sụa phong cách chồng em đến thế, ( cái này bạn Dương cũng đã bị lây nhiễm), lần nào đọc blog của chồng em cũng than mệt, nên giờ viết ra còn thấy mệt hơn.

Vậy nên viết vậy là đủ cho một ngày vui trong một tháng Tư u ám. Rồi mai này, nắng sẽ lại lên.