Sunday, January 25, 2009

Cảm ơn...



Cảm ơn vì đã yêu thương em trong nhiều năm qua...

Cảm ơn các email, các comment trong blog và các offline message...

Cảm ơn những cuộc điện thoại từ Việt Nam, từ Mỹ, Canada, Nhật Bản... cả thế giới ôm em..

Cảm ơn nước mắt, vòng tay và sự dịu dàng...

Em cảm ơn tất cả...

Em vẫn thu màn hình bằng cách nhấn Win + M,

Em vẫn chuyển cửa sổ bằng cách nhấn Alt + Tab,

Em vẫn xem phim bằng Jet Audio,

Em vẫn nghe nhạc bằng Winamp,

Em vẫn xem ảnh bằng ACDSee,

Em vẫn duyệt web bằng Firefox,

Điện thoại em vẫn ko để chế độ tự khóa phím,

Điện thoại em nút màu xanh vẫn là nút Nghe nhạc,

Điện thoại em nhạc chuông vẫn là "Kuschel Song",

Điện thoại em vẫn nhắc việc mỗi ngày lúc 08:01,

Ngày Tết em vẫn luộc bánh chưng,

Ngày Tết em vẫn ăn thịt đông,

Ngày Tết em vẫn được mừng tuổi lúc giao thừa,

Ngày Tết em vẫn đánh bài thâu đêm suốt sáng,

Đại khái, cuộc sống vẫn là như vậy

....vẫn chờ một bông cúc trắng ... sẽ đến vào một ngày nắng ấm...


T/B: Thêm cú điện thoại từ Đức cho nó đầy đủ danh sách, hẳn từ Hamburg cho nó chính xác nhé... chó con, lắm chuyện, mè nheo... :P

Sunday, January 4, 2009

Chia tay

Phạm Thu Giang và Phan Mạnh Linh chính thức chia tay. Tình yêu này bắt đầu từ ngày 07/12/2002 và chính thức kết thúc vào ngày 03/01/2009 (toàn số đẹp), sau 6 năm yêu đương và 4 năm đợi chờ.

Tớ thấy mình phải có trách nhiệm thông báo cho các bạn một cách thẳng thắn, vì;

thứ nhất là, anh ta đã có tình yêu mới, còn tớ thì chưa, nên các bạn đừng cho là tớ hạnh phúc nữa nhé, oan cho tớ lắm.

thứ hai là, đây là lần đầu tiên tớ học cách đối diện với sự thật chứ ko trốn tránh như mọi khi, có ai có kinh nghiệm gì trong chuyện này ko?

Các bạn có thấy nên gửi thư chia sẻ, động viên, an ủi, vỗ về tớ ko? Hãy nói với tớ là tớ còn trẻ, tớ xinh đẹp, tớ thông minh, tớ giỏi giang, tớ còn đầy cơ hội. Người ta yêu nhau 10 năm, 20 năm, cưới nhau, có 1 đống con mà vẫn chia tay kia kìa, chuyện tình 6 năm của tớ thì nhằm nhò gì?

Các bạn có thấy cần phải gọi điện xoa dịu, phân tích, đánh giá và khuyên bảo tớ? Hãy nói với tớ là cứ chờ thêm 1 thời gian, nhỡ đâu anh ta nghĩ lại, anh ta ko thể nào, ko thể nào phụ bạc tớ như thế được.

Các bạn bảo tớ nên làm gì với cái vé khứ hồi đi Berlin vào ngày Valentine mà tớ đã mua?

Các bạn bảo tớ nên làm gì với đống kỷ vật tình yêu? Sau 6 năm, trên giường tớ, trên bàn học, balô, văn phòng phầm, quần áo, giầy dép, khăn mũ, mỹ phẩm... trong phòng tớ ở Leuven lẫn ở Hà Nội, tất cả, đều do anh ta mua hoặc có kỷ niệm gắn với anh ta. Đấy, yêu một người không nghèo khó cũng sướng phết. Tớ nên dùng tiếp hay đóng thùng cất vào chuồng xí?

Các bạn bảo tớ có nên lôi nhật ký 6 năm qua của tớ ra xuất bản thành tiểu thuyết ko? Này, nhiều tình tiết hay phết đấy.

Các bạn có tin là tớ còn là con gái ko? Tớ vẫn là con gái đấy, sau 1 chuyện tình 6 năm với biết bao cơ hội. Sao chuyện ấy ko xảy ra nhỉ? Có khi xảy ra rồi thì anh ta ko bỏ tớ đâu nhỉ? Sao một chuyện vô liêm sỉ đến thế này mà tớ cũng dám nói với các bạn nhỉ?

Các bạn có nghĩ là tớ ko níu kéo gì ko? Tớ khóc lóc, van lơn, xin xỏ, lạy lục rồi đấy. Bạn nào trông thấy tớ lúc đấy chắc là khinh tớ lắm. Hay tớ làm như thế là chưa đủ?

Các bạn đọc bài này có thấy tớ đang đau khổ ko? Hay thấy tớ nông cạn, một chuyện nhạt nhẽo thế này cũng đem ra để câu lượng người xem?

Tự tớ, thì tớ thấy mình đang có dấu hiệu của bệnh trầm cảm, em Linh thì bảo tớ theo trường phái EMO 9X

Bằng chứng là, tớ hầu như ko ăn được, và hòan tòan ko ngủ được, có bạn nào mừng là tớ đang giảm cân ko?

Bằng chứng là, tớ đã nghĩ đến việc tự sát..

Bằng chứng là, tớ đang thèm có con, một đứa con gái, mà tớ đã hỏi xin anh ta rồi đấy..

Bằng chứng là, cuối cùng, tớ vẫn ko thể ngăn mình nói câu:

"Chúc hạnh phúc mãi ở bên anh."

Thursday, January 1, 2009

Giao thừa 2009

năm ngoái đón giao thừa ở vũ trường

năm nay đón giao thừa ở quảng trường

lúc nhúc thác loạn chả kém gì nhau

trời lạnh buốt, đến nỗi tuyết rơi, Leuven cực kỳ ít tuyết

sau 1tiếng rưỡi đứng ngoài trời, dù nhảy múa hò hét, chân tay cũng tê cứng, lạnh buốt đến từng tế bào,

lúc đó tôi nghĩ do tôi bị lạnh trong tim

nhưng giờ tôi nghĩ ra, chỉ cần đứng thêm khoảng 30ph nữa thì tôi sẽ á khẩu mất

thực sự là lạnh

ở VN đã là người ko chịu được lạnh

sang đây, vào lúc nửa đêm, trong những ngày lạnh nhất trong năm, ngoài đường, trong thời gian dài, tôi đúng là chưa từng trải qua cái lạnh như thế bao giờ

mất hết mọi giác quan

về nhà thì lò sưởi đã tắt, ko thể chịu được các bạn Bỉ ở chi tiết này, tắt lò sưởi từ 12h đêm đến 6h sáng hàng ngày để ngủ ngon

may mà về kịp

may mà uống cốc cà phê ấm

nghĩ lại sợ quá

đã 5h sáng, lò sưởi vẫn chưa bật trở lại

nên vẫn chưa ngủ được

hì.