Saturday, July 26, 2008

Mộng du



Một người mộng du bước thấp ngất ngư hồ như đêm không trôi bước thế suốt đời
Một người ngồi say tiếng hát cuồng quay màn mưa vây xung quanh trắng xóa

Một sớm mai, nhận một tin mới, buồn vô cùng, chẳng hiểu anh đang đi đâu và vì ai?

Vẫn nhớ những ngày, xa xưa lắm rồi, hát ca và mỉm cười, những nốt nhạc đó vẫn cùng tôi lớn lên, trong cái nhọc nhằn của tuổi mới, có nhạc anh réo rắt, âm vang, du dương ...

Em yêu của tôi đã từng nói

"Tôi yêu cái Bình Yên không bao giờ lặng, trong từng khúc hát của anh...những cơn yêu tràn lên rồi tan mất
.. nhạt.. nhớ..hết.
cứ thế cứ thế,nhạc anh cứ trôi và tôi thì cứ lớn..

đầy cảm tính."


Trong nhiều thứ chúng tôi cùng yêu, cùng ngóng đợi, cùng chia sẻ, có anh và nhạc của anh.

Dõi theo bước đường anh đi, cảm nhận sự chông chênh của anh rồi ngụy biện đó là cô độc, trong thâm tâm, tôi gọi nó là bệ rạc.

Mong anh sớm ngoi ngóp bước ra khỏi cái vũng lầy của anh....