Wednesday, February 21, 2007

Gửi mộng mơ theo gió bay




Hôm nay Hà Nội ấm lên sau nhiều ngày giông gió, đi trên sân trường, em bắt gặp một nụ cười của anh, và thấy nắng len nhè nhẹ trong tim.....Không thể chạm tay, không thể lại gần, không thể nói cười, không hề thân quen....Chỉ là đợi mong, chỉ là hy vọng, chỉ là mơ mộng, chỉ là mơ thôi....

Khoa Hóa hiền ngoan trong bóng râm của đám cây cối cỏ hoa, chứa đựng trong mình biết bao trìu mến yêu thương ...Và em có một tình yêu nho nhỏ như thế ở trong tim, cũng góp một chút mộng trong tấm thảm ken dày của những mối tình nơi đây....để ngày ngày, hăm hở đến trường trong khấp khởi đợi mong, để thấp thỏm kiếm tìm một nụ cười sau cặp kính sáng trong…

Em yêu khoa hoá, vì khoa hoá thật đẹp, yêu đến độ sau 3 năm học cấp ba, em vẫn muốn cho mình thêm 4 năm được chìm đắm trong khung cảnh nơi đây, được ngồi đong đưa trên bậu cửa sổ ở dãy hành lang giảng đường 3, được nắm tay cô bạn thân chạy dầm mưa trên sân trường, được ngắm lá rơi vàng cả một khung trời khi xuân về, được đưa tay đón nắng lên và gió đến.....Mọi người hỏi, em bảo em thi vào khoa mình vì muốn kéo dài tuổi mộng mơ thêm mấy năm, bóng mát khoa mình giữ cho tâm hồn em luôn mát lành và trái tim em được an vui…

Cùng những cô bạn trong lớp, em thầm lặng nuôi lớn một tình yêu, kể ra cũng thật là kỳ cục, khi mà rất nhiều kẻ độc thân và rất nhiều mối tình đơn phương cùng tồn tại như những đường kẻ song song, vì bọn con gái không bao giờ chịu nói, còn bọn con trai ko bao giờ chịu hiểu, thế nên em đã cười hả hê, khi một thằng bạn nói với cô bé yêu nó rằng: “ Mày ơi chán quá, trên đời chả có ai thèm yêu tao” . Nhưng khoa mình yêu nhau cũng nhiều thật đấy, gió mang chất xúc tác diệu kỳ đến từng ngõ ngách, thổi qua khe cửa nhỏ và gõ nhịp lanh canh vào những trái tim ngủ quên bao năm bụi phủ kín mờ…

Em yêu thích những câu chuyện tình yêu, thế nên 1 con bé sẵn sàng bỏ ăn làm thí nghiệm này cũng sẵn sàng bỏ thí nghiệm theo bạn hóng hớt 1 câu chuyện tình đang dậy sóng … Có những mối tình mạnh liệt ầm ào sôi, cũng có những chuyện lãng mạn mỏng mảnh như khói sương…

Và giống những bông bồ công anh bé nhỏ, chúng em thả tình yêu của mình theo gió bay, để thêm chút mộng mơ cho cái khoa Hóa hiền xinh, bởi dù đã quá tuổi dại khờ, vẫn có đứa hằng tin rằng đằng sau những giọt nước mắt của một chuyện tình buồn, là cả một bầu trời xanh mênh mang nắng lá…

Ngoài tình yêu, khoa Hóa mình có gì thú vị nữa nhỉ…

Những buổi học lê thê với những ông thầy càng trẻ tuổi càng hắc ám, mà càng lão làng lại càng xuề xòa, có lẽ nào sau nhiều năm đi dạy, các thầy đã nhận ra rằng, cách truyền đạt kiến thức tốt nhất, là hướng đến sinh viên với cả một tấm lòng bao dung trìu mến, và nhận lại từ chúng niềm yêu thương đầy kính trọng.

Những ngày nắng hạn hay mưa gió dầm dề, cúi mặt đạp xe ngược gió, ngửa lên sẽ thấy đỉnh tháp của Đại giảng đường lấp ló trong cây, tự nhủ mình đang đi về phía “Lâu đài cổ tích” của riêng em.

Những buổi tối phờ phạc rời trường sau 1 ngày dài ôm cái máy điện đỏng đảnh hơn tiểu thư, em vẫn thấy sau dãy hành lang dài hút gió, những phòng thí nghiệm khoa mình sáng lên một thứ ánh sáng ấm áp, để biết rằng ko chỉ một mình em đang vắt kiệt những giọt tuổi trẻ sáng lóng lánh ở nơi đây, và nghe con tim nhắn nhủ rằng đừng nản …

Em sẽ nhớ mãi những hình ảnh này trong tim, nhớ mãi khoa mình, với nụ cười anh, để rồi mai, khi lăn như ngọn cỏ lông chông giữa đời, em sẽ nhớ mình có một nơi thật bình yên như thế để yêu tin.

Hẹn gặp anh trên sân trường khoa Hoá, để lại thấy anh cười cho nắng qua tim.