Tuesday, March 23, 2010

.

Friday, March 19, 2010

Ngày hôm qua..

.
Ngày hôm qua, mình bị buồn. ''Bị'' - vì đây là một câu bị động, bởi cái trạng thái ''buồn'' lần này hoàn toàn là do người khác gây ra cho mình...

Buổi sáng, mình buồn vì khi mình gọi, người ta không thưa... Mình phân vân ghê gớm, sao người ta lại không thưa? Người ta khinh mình, người ta sợ mình, người ta mệt mỏi với mình, hay người ta bị điếc ngắn hạn... lý do nào cũng làm mình buồn, nhất là cái lý do bị điếc, bởi vậy chả hóa ra, bao nhiêu lời tỏ tình lâu nay mình đã trao gửi đến cho người không thể nghe thấy mình? Tiếng nói mình không được đón nhận, thì làm sao tiếng lòng mình được thấu hiểu đây?

Đến chiều, mình buồn vì khi mình gọi, người ta đáp một chữ ''Ơi'', dẫu tiếng ''ơi'' có dịu dàng, thì đó cũng chỉ là một hư từ vô nghĩa, như viên đá ném ịch ra giữa hồ, tủm một cái rồi chìm nghỉm, chẳng kịp hiểu mặt hồ rộng hẹp, nước hồ động tĩnh, gió hồ mạnh nhẹ.... Tiếng ''ơi'' nếu được cất cao giọng, sẽ giống một câu hỏi ''Gì thế em?''; nếu được rủ rì dịu dàng, sẽ hàm nghĩa "Ừ, anh đây"; nếu thất thanh hoảng hốt, tức là ''Anh đến ngay''.... Tiếng ''ơi'' quấy quá qua quít lại là một thanh âm gây ra muộn phiền....

Nói chung là mình bị buồn quá, bởi lẽ mình phải lòng người ta mất rồi...


.