Tuesday, January 8, 2008

Vẫy tay chào...




Em đi, uh cứ đi

Chẳng có gì vấn vương, chẳng còn gì níu giữ nữa đâu em...
Vậy nên đừng ngoảnh mặt lại nhé, giọt nước mắt ngày mai chỉ là sương là khói thôi em...
Chuyện gì rồi cũng sẽ có lúc coi là gió thoảng ... rồi sẽ có lúc cười khẩy vào cái thư ngày nào viết cho nhau:

"Vậy là đã 4 năm, cái giấc mộng đẹp tươi ngày nào đã tan như gió sương, tao và em chẳng còn đi chung trên con đường dài thăm thẳm. 2 con cứ mải miết chạy trốn thực tại này mà làm gì nhỉ? Cứ về nhà đặt vali xuống là lại muốn nhấc lên đi tiếp, bỏ lỡ quá nhiều điều tốt đẹp chỉ bởi những nhận thức kỳ khôi....


Em chạy quẩn quanh trên những phố phường nhỏ hẹp, tao đứng chôn chân trong một góc tù lầy, để rồi sau 4 năm, tất cả những gì chúng ta có chỉ là hư ảo... Miệng chẳng thể cười vui như cái ngày xa xưa ấy..."

Giờ em chẳng cần thắc mắc, "Đi hết chiều dài nỗi nhớ sẽ đến đâu? Và tận cùng của buồn đau là gì?", chẳng cần đắn đo xem mình là hạt bụi nào giữa nhân gian, chẳng cần phân vân liệu mình có là con rối của hư không... Em à, chẳng nên hoài nghi nữa ...

Ở một hang sâu thăm thẳm tối, có một người vô cùng yêu em... mãi mãi yêu em...

TB: À, chỉ còn một chuyện nhỏ thôi, giờ bị viêm họng, biết tìm đâu một quả kha tử nhỉ?