Monday, December 21, 2009

Giáng sinh an lành



Em à, Giáng sinh là những ngày rét mướt, người ta lấy lý do để mà sum vầy. Những kẻ ngoại đạo như mình, cũng lấy đó làm cơn cớ để gặp nhau, bởi có gặp nhau, mới có thể chuyện trò.

Ở Hà Nội, người ta làm những bông tuyết giả, những cây thông giả, và người người hớn hở rủ nhau xem... có ai biết, cảm giác mỗi sáng thức dậy, nhìn qua cửa sổ, thấy con đường tới trường tuyết ngập lối đi, tất cả khung cảnh lờ mờ trong màu xám u ám của mây trời... cảm giác buổi tối trên đường về, thấy ánh sáng hắt ra từ những khung cửa sao mà buốt tận óc, buốt hơn cả gió, hơn cả tuyết... thứ ánh sáng dã man... cảm giác một mình trong căn phòng hẹp, cuối một hành lang dài, trong khu nhà vắng, chìm trong tuyết, thấy mình bé tí như một con vi trùng, ai chạm vào cũng bẹp dí đi...

Ngày này năm ngoái tao đang đọc gì nhỉ? Đọc "Xin cạch đàn ông" (Katarzyna Grochola), "Giá đâu đó có người đợi tôi" (Anna Gavalda), "Yêu và sống" (Lê Vân) ... từ chối đọc "Tuyết" (Orhan Pamuk) và đem "Bên nhau trọn đời" (Cố Mạn) đi tặng. Những quyển sách đó, như mép bàn, như vách núi, như cây gậy khô còng queo... đã nâng tao dậy, từng chút một... không vội vàng, nhưng vững chắc.

Năm ngoái, khóc vì nhớ bờ vai em. Và năm nay, khóc vì không thể ôm em vào lòng, ôm thật chặt, không buông tay... Mình đã mở lòng rồi em nhỉ? Mở cho gió lùa thông thốc, lùa từ tim thẳng lên tận óc, qua từng milimet vuông của trí nhớ, chẳng để làm gì, lại thấy mình trống rỗng, rỗng đến chẳng thể lấp đầy... những khoảng trống không phải để lấp đầy ...

Đọc thật nhiều, khóc thật lâu, để rồi, như những hạt electron bé nhỏ, chạy vòng quanh cũng chỉ mong đạt đến một trạng thái vững bền... Trạng thái vững bền ấy thì đến là chênh vênh, chỉ cần một thằng e chạy đi là mọi thứ lại toán loạn lên hết cả... Nguyên tử lại được đẩy lên trạng thái kích thích, các đám mây xen phủ lại nhiễu loạn, các mức năng lượng mới được hình thành... Các nhà khoa học nghiên cứu bạc cả đầu mà chẳng tính nổi độ bất định về vị trí lẫn về tốc độ của những hạt vật chất bé nhỏ... và phương trình Schrödinger phức tạp vẫn chỉ được giải một cách gần đúng cho những trường hợp có nhiều hơn 1 electron...

Thêm một vi hạt là thêm muôn nghìn phép tính về hàm sóng, về tọa độ, về thế năng, về năng lượng toàn phần.... mà kết quả thì chỉ mang tính ước lệ thôi em...

Vậy nên, chúc em yêu sớm giải được phương trình của riêng mình và có một Giáng sinh an lành.

Yêu em,

Buloong.

Wednesday, December 9, 2009

Ăn vạ


Năm nay em rất giận mùa đông...

Nhất là khi không phải vì buồn đau nên người ta run lên vì lạnh, mà chính cái lạnh là nguyên nhân gây ra sự đau buồn.

Em biết người khác ghét em vì em vờ vịt yêu thương, vờ vịt nói cười, vờ vịt thông cảm, vờ vịt lắng nghe...

Nhưng em còn ghét em hơn, khi mà ngay cả việc "vờ như chia sẻ" đó em cũng không làm được

Bởi em lạnh, em tê buốt, em bàng hoàng, em kiệt quệ..

Trong khi mùa đông cứ ậm ừ, cứ dửng dưng, cứ rong chơi, cứ thảnh thơi..

Ấy thế mà mùa đông dám chửi em rằng, em chả là cái thá gì cả, sự mất mát của em thật xíu xiu và sự tiếc thương của em thật ngớ ngẩn ... mà lại còn chửi bằng một cách đến là thậm thụt...
Tổ sư bố mùa đông.